Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/102

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
21 : 30
22: 15
XUẤT Ê-DÍP-TÔ KÝ

nữa. 30 Nhược bằng người ta định giá cho chủ bò chuộc mạng, chủ phải chuộc mạng mình y như giá đã định. 31 Nếu bò báng nhằm một đứa con trai hay là con gái, người ta cũng sẽ chiếu theo luật nầy. 32 Con bò báng nhằm một đứa đầy-tớ trai hay gái, chủ bò phải trả ba chục siếc-lơ bạc cho chủ nó; rồi bò sẽ bị ném đá chết.

33 Nếu ai mở miệng hầm hay là đào hầm mà chẳng đậy lại, và nếu có bò hay là lừa té xuống đó, 34 chủ hầm sẽ bồi-thường giá tiền cho chủ của súc-vật, nhưng súc-vật bị giết đó sẽ về phần mình.

35 Bằng bò của ai báng nhằm bò của kẻ lân-cận mình phải chết đi, hai người hãy bán bò sống đó, chia tiền và chia luôn con bò chết nữa. 36 Nếu người chủ đã tỏ-tường trước rằng bò mình có tật hay báng, mà không lo cầm giữ, chủ phải lấy bò thường bò, nhưng bò chết sẽ về phần người.

Luật trộm-cắp

221 Ví ai bắt trộm bò hay chiên, rồi giết hoặc bán đi, thì phải thường năm con bò cho một con, và bốn con chiên cho một con. 2 Nếu kẻ trộm đương cạy cửa mà bị bắt và đánh chết đi, thì kẻ đánh chết chẳng phải tội sát-nhơn. 3 Song nếu đánh chết trong khi mặt trời đã mọc rồi, thì bị tội sát-nhơn. Kẻ trộm phải bồi-thường; bằng chẳng có chi, thì sẽ bị bán vì tội trộm-cắp mình. 4 Nếu vật mà kẻ trộm đã lấy, hoặc bò, lừa hay chiên, hãy còn thấy sống trong tay, thì kẻ trộm phải bồi-thường gấp hai.

Luật về sự hư-hại

5 Ngộ ai làm hư-hại trong ruộng hay là vườn nho, thả súc-vật mình vào ăn trong ruộng người khác, thì ai đó phải lấy hoa-lợi tốt nhứt của ruộng hay là vườn nho mình mà thường-bồi. 6 Nếu lửa nổi đốt bụi gai và cháy lan qua lúa đã bó, mùa-màng, hay là đồng ruộng, thì kẻ nổi lửa đó phải bồi-thường trọn mọi vật đã bị cháy.

Luật về sự gian-trá

7 Khi ai giao tiền-bạc hay đồ-vật cho kẻ lân-cận mình giữ, rủi bị trộm-cắp tại nhà kẻ lân-cận đó, nếu tên trộm đã bị bắt được, thì nó phải thường gấp hai. 8 Nếu kẻ trộm không bị bắt được, thì chủ nhà cho gởi phải dẫn đến trước mặt Đức Chúa Trời, đặng thề rằng mình chẳng hề đặt tay vào tài-vật của kẻ lân-cận mình.

9 Trong mọi việc gian-lận nào, hoặc về một con bò, một con lừa, một con chiên, nó-xống hay là một vật chi bị mất, mà có người nói rằng: « quả thật là đồ đó », thì phải đem duyên-cớ hai đàng đến trước mặt Đức Chúa Trời; kẻ nào bị Ngài xử phạt phải thường-bồi cho kẻ lân-cận mình gấp hai.

10 Nhược bằng người nào giao lừa, bò, chiên, hoặc súc-vật nào khác cho kẻ lân-cận mình giữ, và bị chết, gãy một giò hay là bị đuổi đi, không ai thấy, 11 thì hai đàng phải lấy danh Đức Giê-hô-va mà thề, hầu cho biết rằng người giữ súc-vật có đặt tay trên tài-vật của kẻ lân-cận mình chăng. Người chủ con vật phải nhận lời thề, và người kia chẳng bồi-thường. 12 Còn nếu con vật bị bắt trộm, thì người lãnh giữ phải thường-bồi cho chủ nó. 13 Nếu con vật bị thú rừng xé chết, người lãnh giữ phải đem nó ra làm chứng, sẽ không phải bồi-thường vật bị xé đó.

14 Ví ai mượn người lân-cận mình một con vật mà nó gãy một giò, hoặc bị chết, không có mặt chủ, thì ai đó phải bồi-thường. 15 Nếu chủ có mặt tại đó, thì không phải bồi-thường.

— 90 —